Miêu Đạo Nhất cẩn thận quan sát, phát hiện những hài cốt này thật sự giống hòa thượng, mặc dù đã có năm tháng xa xưa khiến quần áo trên người đã sớm vỡ vụn không chịu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên người khoác áo cà sa.
“Đều đã thành xương cốt, sao còn duy trì tư thế ngồi?”
Trong lòng Miêu Đạo Nhất hơi do dự, dứt khoát nhảy xuống hố đất này, hắn ta nhặt một cành cây tiện tay gảy hài cốt mấy lần, phát hiện sở dĩ những bộ hài cốt này có thể duy trì tư thế ngồi, là vì vô số rễ trúc đã sớm đâm xuyên qua những hài cốt này.
Thậm chí một số rễ trúc gần như lấp đầy khe hở của xương cốt, nếu lúc này gõ nát xương chắc chắn sẽ phát hiện một bộ rễ trúc hình người ngồi khoanh chân.
“Nơi này hơi tà môn! Cẩn thận một chút!”