Cơ Vô Tuế nhìn ốc biển trên tay, lại nhìn Triệu Khách, yên lặng cất ốc biển đi, trên khuôn mặt cũng không có vẻ buồn bã và đau khổ.
Nhưng nàng rất nghiêm túc nhìn Triệu Khách trước mắt, vì nàng cũng không biết trong tương lai còn có cơ hội gặp lại hắn hay không.
Hoặc là lần sau gặp được hắn, nam nhân trước mặt đã biến thành một lão đầu tử đi lại tập tễnh.
“Bảo trọng.”
Cơ Vô Tuế ngẩng đầu, chiếc quan tài đỏ thẫm kia phá vỡ hư không, xuất hiện sau lưng Cơ Vô Tuế.