Sau khi đạo sĩ suy nghĩ một lúc, dường như cũng không thấy hứng thú với con mắt trước ngực Triệu Khách nữa, lắc đầu đứng lên, tiếp tục ngồi xổm xuống trước đống lửa, trông coi con gà nướng bên cạnh đống lửa.
Dường như con gà sắp được nướng chín này còn đáng mong chờ hơn cả đám người Triệu Khách.
Triệu Khách thấy đạo sĩ không để ý đến mình, lại bắt đầu thử giằng co, muốn để ý thức của mình thật sự khôi phục.
Nhưng Triệu Khách có giãy giụa như thế nào, mỗi khi suy nghĩ của hắn muốn mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa.
Dù Triệu Khách biết thật ra ánh sáng trắng trước mặt mình là hư ảo, nhưng dù Triệu Khách thử như thế nào vẫn không cách nào thật sự tỉnh lại.