Giọng nói quen thuộc khiến đầu Ải Cước Hổ vang lên ong ong, nhưng thân thể lại theo bản năng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy gốc cây cổ xưa chết héo kia.
Trong chốc lát trong lòng có ngàn vạn con thảo nê mã, mẹ nó mình chạy một vòng lớn như vậy lại… Lại chạy trở về!
Triệu Khách đặt tay lên vai Ải Cước Hổ, lực lượng trong hình xăm thần bí trước ngực tuôn ra, áp chế ánh sáng của Định hồn châu trong lòng bàn tay Ải Cước Hổ.
“Đi mau!”
Nghe tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, Triệu Khách lôi kéo Ải Cước Hổ ra sau gốc cây khô.