“Không thì sao, giết chúng ta, hắn tổn thất càng lớn hơn, hắn sẽ không dùng hai người thân thiết nhất đổi lấy mạng chó của hai chúng ta.”
Vương Ma Tử suy nghĩ một chút, gật đầu thấy cũng đúng.
Suy nghĩ một lúc, Vương Ma Tử không nhịn được than thở: “Nói đến nói lui vẫn là việc nát của lão thái bà kia, gia hòa vạn sự hưng, nhi tử đã lớn như vậy còn không nỡ buông tay, cái gì cũng muốn quản, ngay cả nhi tức cũng chết thảm như vậy, ôi, ngươi nói chuyện này là sao.”
Nhìn Vương Ma Tử than thở, Triệu Khách không nhịn được trợn mắt, không để ý đến hắn ta mà cất bước đi vào nhà, không lâu sau thấy Triệu Khách đi ra từ bên trong.
“Cho ngươi!” Hắn tiện tay quăng ra, một bọc giấy bị Triệu Khách ném cho Vương Ma Tử.