Nhìn huyết thi đột nhiên xông vào, tuy trên dưới cả người đã sớm máu thịt be bét, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài là hình người, chưa chắc đã nhìn ra nam nữ.
Nhưng Vương lão thái bám vào trên người Vương Khải liếc mắt một cái đã nhận ra, đây không phải nhi tử của mình sao.
Một tiếng gọi nhi tử, vẻ mặt Vương Thốt trở nên ngây ngốc nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, chỉ thấy trên khuôn mặt Vương Khải mơ hồ hiện ra khuôn mặt Vương lão thái.
Dáng vẻ Vương lão thái trở nên rõ ràng, mái tóc bạc trắng tang thương, đôi mắt nhìn Vương Thốt đứng trước mặt, trong lòng buồn đau, “Nhi tử đáng thương của ta, nương tìm ngươi thật khổ.”
Nghe giọng nói đã lâu không được nghe thấy ở trước mặt, ánh mắt Vương Thốt trở nên mông lung, cơ bắp đang run rẩy dữ dội trên người cũng bắt đầu bình tĩnh lại.