Nơi này là hầm trú ẩn bỏ hoang tối om, vốn đám người đã rất căng thẳng, Heo mập đột nhiên hắt xì cứ như tiếng sấm vang lên trong hầm trú ẩn, khiến đám người giật mình.
Thấy thế, Heo mập thật thà gãi đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ta cũng không biết vì sao lại không nhịn được hắt xì, không biết là tên khốn nào nói xấu sau lưng ta.”
“Chắc là chủ nợ kia nhớ đến ngươi.” Ngô Á bên cạnh nhếch đôi môi đỏ tươi mỉm cười, để lộ ra răng nanh sắc bén trêu chọc Heo mập.
“Cút đi, ngươi miệng quạ đen, có thể nói chuyện tốt không, có tin bây giờ lão tử rút răng chó của ngươi không!”
Heo mập nhìn chằm chằm Ngô Á, ánh mắt hai người nhìn nhau dần trở nên không tốt.