Một ruột tương tư, từ nồng đến dính sắp tan ra, đến lưu lại dư hương nhàn nhạt, lại đến cuối cùng hơi cay đắng.
Dư vị kéo dài khiến người ta phải suy nghĩ.
Không biết, vào lúc trời tối người yên, một mình ngươi nằm ở trên giường, ngươi có thể vô tình nhớ tới người nào đó sâu trong trí nhớ hay không.
Sẽ nghĩ tới từng khoảng thời gian hai người cùng ở bên nhau như keo như sơn.
Theo thời gian mài mòn, loại cảm giác này sẽ nhạt đi từng chút một.