Đại Tát Mãn đi lên vỗ vai vị lão Tát Mãn tuổi tác lớn gần gấp đôi mình ở trước mặt, cho dù sự cách biệt tuổi tác vẫn ở đó nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự hữu nghị của hai bên.
Ánh mắt một đám Tát Mãn nhìn về phía xa, dưới ánh lửa và bình minh thân thể mỗi người như pho tượng từ xưa đến nay, không lời nào nói về sứ mệnh sau cùng của bọn họ.
“Một đám già mà không đứng đắn!”
Triệu Khách đi ra từ trong Đại Hạ đỉnh, dạo bước trong núi rừng hoang dã trước mắt.
So sánh với đống đá lung tung ngay cả cỏ dại cũng không muốn sinh trưởng trước đó, cảnh tượng trong cứ điểm hiện tại đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.