“Đủ rồi! Chúng ta đi, nhớ kỹ đến hắn thổi gió bên gối Triệu Mẫn, là nam nhân hy sinh chút nhan sắc cũng không tính là gì!”
Thiên Dụ nói xong đã dẫn theo Hắc Trác rời đi.
Chỉ có một mình Cừu Bách Lăng ngồi trong lương đình ngơ ngác nhìn bóng mình trên mặt hồ, qua một lúc lâu mới thở dài, hy vọng đến cuối cùng Triệu Khách có thể hiểu ra nỗi khổ tâm của sư phụ mình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian này Triệu Khách vẫn ở trong Đại Hạ đỉnh không chịu ra.
Đã không muốn thấy Cừu Bách Lăng, cũng không muốn gặp Đại Tát Mãn, ánh mắt hai người kia nhìn mình đều không bình thường.