“Vù vù…”
Cửa xe mở ra, gió lạnh chui vào theo cổ áo, cảm giác lạnh buốt khiến Triệu Khách không nhịn được rụt cổ lại, cảm giác cả người như tiến vào trong hầm băng từng chút một.
Chiếc xe lửa trước mặt còn đang chạy tốc độ cao, nhưng ánh mắt Triệu Khách nhìn ra bên ngoài lại là một mảnh bóng tối không có giới hạn.
Cúi đầu nhìn, Triệu Khách phát hiện dưới bánh xe căn bản không có đường ray, không, phải nói là không có cái gì, đen kịt một màu, cũng không nhìn thấy cái gì hết.
Thấy thế, Triệu Khách thử ném hai xác chết đằng sau xuống.