“Kỳ quái, sao con đường này lại trông quen mắt như thế?”
Nhìn quỹ tích trên mặt đất, Vương Ma Tử đẩy bụi cỏ ra nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một vùng đổ nát, lờ mờ có thể nhìn ra là một thôn làng rách nát.
Thôn làng đã hoang phế, có vài căn phòng sập chỉ còn lại nửa bức tường đứng ở đó.
Trên mặt đất còn có dấu chân một đoàn người Vương Khải, nhưng không thấy tung tích của bọn họ.
Cũng may Vương Ma Tử là một cao thủ kinh nghiệm phong phú, đổi lại là người khác đã sớm bị đám người Vương Khải phát hiện.