CHƯƠNG 942: TỤ HIỀN QUÁN, THIÊN CÔNG CÁC, KHOA CỬ ĐẾN, NGÀY MƯỜI GIỜ MÃO, VĂN CUNG ĐẠI NGỤY TÁCH RA! (6) “Chẳng qua lần này mặc dù hắn giết rất thoải mái nhưng đã chôn một mầm tai họa xuống, những người đọc sách trong thiên hạ sẽ sinh ra oán hận vì chuyện này, sự khuất nhục của chúng ta cũng là nỗi nhục nhã của người đọc sách trong thiên hạ.”
“Chỉ cần lợi dụng sự nhục nhã này cho tốt thì đợi đến thời khắc quan trọng, Văn cung tách ra, phát động sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ, hắn ta còn dám giết à?”
“Cùng lắm thì chúng ta khẳng khái chịu chết, còn hắn, cũng sẽ rơi vào sự trấn sát trước sức mạnh của những người đọc sách trong thiên hạ.
“Giết một người cũng được, giết mười người cũng được, nhưng hắn dám giết sạch hết người đọc sách trong thiên hạ sao? Phải biết rằng Đại Ngụy đã không còn an toàn như trong tưởng tượng nữa.”
“Nếu như thật sự giết sạch hết chúng ta thì hắn không chết cũng khó.”