CHƯƠNG 671: CƯU CHIẾM THƯỚC SÀO, GIÀ MÀ KHÔNG CHẾT (1) Ngay sau đó, Trương Ninh liền nói ra ý nghĩ trong lòng mình, ông ta cho rằng là một người đọc sách thì cần có phẩm hạnh cũng như phẩm đức, tôn trọng trưởng bối, tôn kính thánh nhân, luôn luôn nhắc nhở bản thân phải thật khiêm tốn.
Mặc dù bây giờ tư chất của nó rất bình thường nhưng sau này sẽ dần lĩnh ngộ được ý của thánh nhân, mà đứa trẻ nhà giàu kia thì mặc dù tư chất thông minh nhưng cuồng vọng vô cùng, không tôn trọng phụ mẫu, áo đến đưa tay cơm đến há miệng.
Hơn nữa lại còn cuồng vọng vô cùng, không xem ai ra gì, trong lòng chẳng có chút ý kính trọng thánh nhân nào, cũng không có bất kì sự kính nể nào đối với người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì sự ngạo mạn của bản thân mà phải trả giá đắt.
Cuối của câu chuyện, cũng chính là mười năm sau, đứa trẻ nhà nghèo kia trở thành bảng nhãn, thi được công danh, còn đứa trẻ nhà giàu kia lại cảnh nhà sa sút, đọc sách được mấy năm nhưng lại vô cùng ngạo mạn, thậm chí còn nhiễm thói đỏ đen, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán.
Câu chuyện này là thật hay giả thì không ai biết được, nhưng trong phút chốc, không ít người đọc sách đã hiểu được cuối cùng thì câu chuyện này của Trương Ninh đang nói đến điều gì.