CHƯƠNG 549: NGUYÊN CÁO LÀ HỨA THANH TIÊU, THẨM ÁN LÀ HỨA THANH TIÊU, PHÁN ÁN CŨNG LÀ HỨA THANH TIÊU (2) Thi từ ưu mỹ, lại hợp với tình cảnh, nhất là một câu tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật ti vô thanh kia lại không hiểu sao càng làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác khó diễn tả ý cảnh bằng lời.
Bài thơ này chính là thiên hạ tuyệt thi.
Bạch Y cô nương có chút run sợ, nàng nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kì.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu chỉ thuận miệng cũng có thể làm ra được một bài thơ hay tuyệt thế như vậy.
Đây rất cuộc là... Người thế nào đây.