CHƯƠNG 490: THIÊN CỔ! THIÊN CỔ! THIÊN CỔ LẠI HIỆN RỒI! (1) Đây là câu đầu tiên. Đại Ngụy cũng có Hoàng Hà, bởi vì tên gọi đơn giản nên Hứa Thanh Tiêu không sửa lại mà trực tiếp dùng nguyên văn.
Giọng nói của hắn vang lên, đồng thời nhanh chóng đặt bút.
Chữ thứ nhất vừa xuất hiện đã có kim quang óng ánh, mà đợi câu thơ này viết xong, toàn bộ đại điện đều được tắm trong ánh sáng màu vàng.
Quân bất kiến, Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết. (Há chẳng thấy, trên lầu gương tỏ, mái tóc càng soi rõ mầu sương, Sáng như tơ chửa nhuộm vàng, Chiều đà như tuyết nghĩ thương thân già)
Câu đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu là tràn đầy khẳng khái. Nhưng đến tiếng thứ hai không hiểu sao có chút trầm thấp.