CHƯƠNG 810: XÓA BỎ
Thiếu niên lắc đầu và nói:
-Cha mẹ tôi vì tiền mà đem tôi bán cho bà, khi đó tôi mới chỉ ba tuổi, bà đem tôi theo bốn năm đó, chẳng là chỉ là vì chưa tìm được mối tốt để bán đi mà thôi, dù cho tôi vừa thông minh lại vừa biết giả ngu, A… nhưng thật ra lúc đó tôi cũng không thông minh sớm như vậy, nếu như lúc đó vẫn tiếp tục đi theo bà, tôi có lẽ cũng cần phải mất thêm một hai năm nữa, mới có thể nhận rõ tình trạng của bản thân, xong đó mới có thể nên kế hoạch giết chết bà, nhưng đáng tiếc, bà với chú Hầu bị đuổi bắt, đem Tiểu Cường đang khóc rống ném xuống sông, hắn xuôi theo dòng sông không ngừng trôi nổi, đầu lúc thì nổi lên, lúc thì chìm xuống giống như cái gáo bầu.
Thiếu niên nghiêm túc hồi tưởng lại:
-Tiểu Cường là bạn tốt nhất của tôi. Tôi cắn vào tay bà, thoát ra được rồi nhảy xuống sông. Bà nghĩ rằng chúng tôi đã chết, nhưng kết quả lại không như vậy. Ngược lại, tôi cứu được Tiểu Cường, kéo cậu ấy vào bờ, vì sợ các người đuổi theo nên đã chạy thẳng lên núi, kết quả là bị lạc đường. Trong núi vừa đói vừa tuyệt vọng, gặp được một cô bé lên núi Xa chơi cùng gia đình, xin được một gói bánh quy của cô ấy. Tôi mãi mãi không thể quên được mùi vị của túi bánh quy đó, mặc dù cô ấy đã quên hết những gì đã xảy ra.