Ráng chiều tan, tinh tú hiện, vầng huyền nguyệt treo trên đầu cành. Trong núi, chim thú cùng hót, suối trong róc rách, khiến chốn núi rừng tịch mịch thêm phần sinh khí.
Cách Lục Liễu sơn trang chừng trăm mét.
Đoàn người dừng bước.
Diệp Lăng Thiên xuống xe ngựa, vươn vai, cười nói: "Lục Liễu sơn trang, lục liễu hồng mai, liễu ám hoa minh, thật là tràn đầy ý vị thơ ca, khiến ta bất giác nhớ tới một câu chuyện."
"Câu chuyện?"