Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, lưa thưa như tuyết.
Huyền Nguyệt treo trên ngọn cây, tựa như gương bạch ngọc sáng chói, ngưng đọng giữa trời, tỏa ánh sáng thanh lãnh, lấp lánh, huyền ảo u tĩnh, mềm mại như bông, tựa như lớp lụa mỏng manh của áng mây, không hề diễm lệ, mà chỉ có nét tao nhã, giản dị, điểm tô cho màn đêm tịch liêu.
Giữa núi, ánh trăng chập chờn, sông lớn chảy ngang, nước reo róc rách, gợn sóng lăn tăn, tựa như con rắn bạc uốn lượn, hai bên bờ lau sậy xác xơ, ngạo nghễ vươn mình đón gió sương cùng ánh trăng, chẳng chịu cúi đầu.
Một con thuyền cô độc lặng lẽ trôi trên sông.
"..."