Một ngày mới, ánh dương quang len lỏi qua khung cửa sổ.
Diệp Lăng Thiên chầm chậm mở mắt, trong chăn ấm áp, còn vương lại chút hương thơm nhàn nhạt, mỹ nhân bên cạnh đã lặng lẽ rời đi, không lời từ biệt, lại càng thắm thiết hơn cả từ biệt.
Hắn vén chăn, xuống giường, đập vào mắt là một đóa mai đỏ thắm.
"..."
Diệp Lăng Thiên khẽ phất tay, thu chăn lại, hắn đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, có chút thất thần.