“Cậu không muốn ăn hả?”
Nhìn đồ ăn trả về, Tiểu Lý còn đang lùa cơm, nghi hoặc hỏi.
“Chắc là đồ ăn để lâu không ăn ngay nên mất ngon, muộn một chút tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya.”
Lâm Chu cơm nước xong nằm trên sô pha nghỉ ngơi, theo bản năng thở dài thườn thượt.
Đầu lưỡi quá nhạy cũng không phải chuyện tốt gì.