Trên trấn cũng không nhiều người, không có nhóm khách hàng ruột, lại còn không bán đắt bằng trước cổng trường.
Nhóm khách hàng không có ý kiến với việc Lâm Chu bày quầy bán hàng ở đâu, chỉ cần có thể ăn bánh mè là được.
Thế nên sáng sớm hôm sau, Lâm Chu làm xong bánh mè, ăn sáng xong thì đến chân núi chuẩn bị bán đồ ăn sáng.
Ngày cuối cùng, chưa biết tuần sau đi đâu, cậu muốn để những đứa trẻ ở vùng núi thưởng thức thêm càng nhiều bánh mè cậu làm.
Tối cậu ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm.