Bên kia, Dương Nhược Ly dẫn Tô Hưởng đi lấy túi da rắn, hai người vừa đi vừa lôi lôi kéo kéo.
Người này muốn đưa tiền, người kia nhất quyết không nhận.
Bên phía Lâm Chu, trong lúc nhóm khách hàng gọi bánh mè cũng muốn nói rất nhiều lời.
“Bởi tôi nói trước đó chiều nào ông chủ Lâm cũng đi bày quầy bán hàng, sao tự dưng vào trấn rồi chỉ bán mỗi buổi sáng, hóa ra là chiều anh đổi chỗ bán.”
“Hèn chi mấy ngày nay cứ thấy có gì đó sai sai, hóa ra kỳ quặc ở điểm này.”