Trong nhất thời, mấy khách hàng mang theo kỳ vọng đều ỉu xìu.
“Đáng ghét, tôi còn tưởng rằng đã nghĩ ra ý tưởng hay cơ, tự mang nguyên liệu để ông chủ Lâm làm, sẽ không sợ không ăn được, không ngờ vẫn không được.”
“Ông chủ Lâm, những người phía trước chèn ép quá, chưa tới ba giờ đã đến nơi rồi, sau đó lấy số, căn bản không để cho những người khác con đường sống!”
“Chứ gì nữa, ban đêm còn có tuyết, tôi cứ nghĩ hôm nay ít người xếp hàng lắm nên sáu giờ tới là có thể ăn được, không ngờ lấy số xong cả rồi.”
“Hôm nay đã là thứ năm rồi, ngày mai thứ sáu, khách du lịch càng ngày càng nhiều, xác suất có thể ăn được càng ngày càng thấp, thật khó chịu mà!”