Hai người mới có thể chỉ vì một lần leo núi, lại là hàng xóm mà càng thêm thân thiết.
Bữa sáng đã được bưng lên, Lâm Chu cười rót một ly sữa đậu nành cho Trương Kiến Quân, sau đó mới chậm rãi lên tiếng xoa dịu tâm trạng của chú Trương.
“Cháu đã nhắn tin cho Hoàng Chính Hạo, anh ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa ạ. Chú Trương đừng lo.”
Nghe cậu nhắc nhở như vậy, Trương Kiến Quân cũng nhớ đến Hoàng Chính Hạo.
Trong tuần lễ đồ nướng kia, ông từng tiếp xúc với người này, năng lực quản lý toàn diện của anh thật sự rất tốt, thích hợp làm người đại diện cho Lâm Chu.