Người mẹ nhìn mà khóe miệng co giật mãnh liệt.
“Đi thôi, mau đi lên xe lau đi, bẩn muốn chết.”
Hai mẹ con đi tới trung tâm thương mại, hoàn cảnh sáng ngời khiến cho nhóc béo trông càng bẩn hơn, càng thêm không đành lòng nhìn thẳng.
Mẹ của nhóc béo vốn muốn cho con mình lên xe chờ trước.
Nhưng nhìn dáng vẻ không tín nhiệm của thằng bé, cô cảm thấy khả năng đó không lớn.
Mất mặt thì mất mặt đi, đi mua kẹo hồ lô và dỗ con về nhà trước rồi tính tiếp.
Hai mẹ con đi đến tiệm kẹo hồ lô.
Cũng là nhiều loại kẹo hồ lô được đặt trong tủ kính, chỉ là không chuẩn bị nhiều loại giống như Lâm Chu.
Nhóc béo dán cả người lên tủ kính, cẩn thận quan sát kẹo hồ lô trong tủ.
“Ông chủ, tiệm của anh không có kẹo hồ lô que cay à?”
Nhóc béo tìm một vòng cũng chẳng thấy kẹo hồ lô que cay cậu thích nhất đâu, bèn nghi ngờ hỏi.
Nhân viên bán hàng trong tiệm: ???
Cái thứ gì thế?
Kẹo hồ lô que cay?
Cái đấy mà ăn được à?
“Xin lỗi, không có ạ.”
Nhân viên cửa hàng giữ nguyên nụ cười mỉm lễ phép, tiếp tục dò hỏi: “Quý khách cần loại nào?”
“Vậy là không ổn rồi, đến cả kẹo hồ lô que cay mà cũng không có. Đây chính là khẩu vị lưu hành nhất đó.”
Mẹ nhóc béo bịt miệng con trai mình, không cho cậu bé nói tiếp nữa.
Sau đó cô cười xin lỗi với nhân viên cửa hàng.
“Cho mỗi loại một xâu đi.”
Mẹ nhóc béo sợ cậu là nói ra lời kinh người gì, chỉ muốn mua nhanh nhanh rồi rời đi.
Cô trả tiền, kéo nhóc béo bỏ chạy.
Để lại nhân viên cửa hàng có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
...
Hai mẹ con lên xe, nhìn những xâu kẹo hồ lô kia mà lòng vô cùng chờ mong.
Sau đó đều tự cầm lấy một xâu kẹo hồ lô mình thích bắt đầu ăn.
Mẹ ăn là kẹo hồ lô dâu tây, màu đỏ tươi của dâu tây trông rất hấp dẫn.
Nhưng vừa cắn một ngụm, vẻ mặt người mẹ lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Cùng là kẹo hồ lô, tại sao mùi vị lại khác nhau đến thế chứ?
Nhóc béo cũng nhổ táo gai trong miệng ra với vẻ mặt vặn vẹo.
“Hỏng hết rồi này!”
Xâu quả táo gai thuần mà lại chẳng xốp giòn gì cả, lúc cắn còn rõ cứng nữa chứ. Sau lớp vỏ cứng là vị chua, chua đến rụng cả răng luôn.
“Của mẹ cũng không ngon.”
Sự khác biệt giữa trái cây tốt và không tốt rất rõ ràng.
Ví dụ như dâu tây, ăn vào miệng chẳng thấy tươi ngon gì cả mà nhũn nhẽo như bị ép, mùi thơm của trái cây không rõ ràng, cũng chẳng ngọt gì cả, đều phải dựa vào lớp đường bọc ngoài.
Ăn xong chỉ thấy mùi vị cực kỳ bình thường, thua xa cái mua ở cổng trường.
Sau đó hai mẹ con nếm thử từng xâu kẹo hồ lô một.
Ừm... Nhân đậu đỏ chẳng mềm mại tí nào, không thấy hạt đậu đỏ đâu, lại còn có vị ngọt như thêm đường hóa học. Không khó ăn nhưng không nên ăn!
Nho ngào đường cũng bình thường.
Không chỉ khác về nguyên liệu nấu ăn.
Lớp vỏ bao bên ngoài kẹo hồ lô cũng khác nốt.
Vị của lớp vỏ kẹo hồ lô mua trong trung tâm thương mại không có cảm giác giòn tan, trái lại còn hơi dính, mùi vị kém nhiều lắm.
Kẹo hồ lô bán trước cổng trường học ăn ngon cực.
Vỏ đường áo bên ngoài ngọt mà không ngán, vị trong veo của hoa quả hòa quyện hoàn mỹ với vị ngọt của lớp vỏ. Không giống kẹo hồ lô đang ăn, vừa cắn vỡ đã rơi lả tả, chẳng bám chặt trên thịt quả bên trong.
Chậc chậc chậc.
Nếu chưa từng ăn kẹo hồ lô ngon hơn thì chắc chắn các cô sẽ cảm thấy xâu kẹo này không tệ.
Thế nhưng nếm được cái ngon hơn rồi, cô lập tức phân biệt ra ngay.
“Mẹ, lần sau chúng ta vẫn đi mua kẹo hồ lô anh trai bán trước cổng trường đi. Nhà này không có khẩu vị que cay thì thôi, đã ăn không ngon mà giá cả còn đắt hơn nữa chứ.”
Nhóc béo vừa nói xong thì người mẹ vỗ đùi đen đét. Đúng đấy, chẳng thế thì sao!
Năm xâu kẹo hồ lô mà đến 18 tệ lận, mắc hơn trước cổng trường 8 tệ lận đó.
Mùi vị còn không bằng nữa, lỗ lớn rồi!
...
Hôm nay, rõ ràng tiệm kẹo hồ lô trong trung tâm thương mại buôn bán khá khẩm hơn những ngày trước đó nhiều.
Khách hàng đi lại trong trung tâm thương mại lướt ngang qua nơi này đều phải tiến vào xem thử. Nhiều người đứng nhìn thì lượng khách mua cũng tăng lên.
Nhờ đó mà buôn bán tốt hơn hẳn.
Nhưng khách nào cũng chê kẹo hồ lô nhà cô ít loại quá.
Nhân viên cửa hàng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng vẫn truyền đạt lại vấn đề này cho ông chủ.
Thật ra số loại kẹo hồ lô trong tiệm các cô cũng không ít, sáu bảy vị khác nhau, nhiều hơn cái hồi chỉ có vị táo gai trước kia. Cũng chẳng hiểu nổi vì sao mọi người đều cho rằng ít loại.
Đương nhiên, cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ thôi, quan tâm mỗi việc bán và lấy tiền là được, chuyện khẩu vị không đến lượt cô.
...
Một tuần lễ mới, dù cho Lâm Chu nằm ngủ ở nhà, buổi trưa không tới cửa trường học bày quầy bán hàng cũng không gây ra rối loạn gì.