Các cô thật không nên, làm sao có thể quên lấy cơm cho Cửu Ngữ chứ!
Nhìn đứa nhỏ thương tâm!
“Cho nên, tôi tranh thủ chạy về là uổng công à?”
Lâm Cửu Ngữ vẫn không muốn tin tưởng chuyện này, giọng điệu run rẩy nói, tuyệt vọng cầm lấy hộp đựng cơm trong tay mở mạnh ra, rỗng tuếch!
Trong nháy mắt lòng của cô lạnh lẽo.