Không chắc tay là không xong.
Cậu chia đều mỗi phần đồ ăn, ví dụ khi cậu cắt thịt để cho vào cơm chân giò kho đều sẽ đặt lên cân, gần như mỗi miếng không hề chênh lệch. Nhiêu đó đủ để thấy cậu chắc tay thế nào.
“Lấy chú khuỷu giò đi.”
Lúc này, sự rõ ràng thấu đáo của sinh viên được phát huy vô cùng sâu sắc.
Ông chú ngượng ngùng muốn lấy khuỷu giò. Lâm Chu đóng gói phần cơm chân giò kho đầy ắp, cầm trong tay nặng trĩu.