"Vân di, con ăn, để con ăn!" Sở Hoằng Du đoạt lấy cái chén: "Trường Sinh, ca ca ăn nha, đợi lát nữa muội đừng khóc lóc đòi lễ vật của ta."
Vân Sơ cười tủm tỉm: "Là tượng đất ta tự ngắn, Trường Sinh, con thật sự không muốn sao?"
Nàng lấy một tượng đất từ tay Thính Tuyết, là một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, vô cùng đáng yêu.
Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua đã yêu thích không thôi.
Con bé nhanh chóng đoạt lấy canh bí đỏ trên tay Sở Hoằng Du: "Con, con ăn..."