Vừa nghe Liễu Thiên Thiên nói, Vân Trạch đã không nhịn được cười, mở miệng nói: "Thiên Thiên, nàng quá ngây thơ rồi... Cho dù tối hôm đó Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ làm ra những chuyện không nên làm, nhưng sau đó hắn cũng nguyện ý nuôi nấng hai đứa nhỏ, bây giờ cũng tùy tiện cho hài tử chung đụng với Sơ nhi, tình cảm mẫu tử càng sâu đậm thì càng có lợi cho hắn... Hắn biết rất rõ những chuyện ác bản thân đang làm, từng bước ép Vân gia leo lên thuyền của hắn."
"Ta cảm giác Bình Tây Vương không phải là người như vậy." Liễu Thiên Thiên đỡ bụng ngồi xuống: "Lần trước Sơ nhi bị thương trở về Vân gia, Bình Tây Vương từng tới thăm mấy lần, ta nhìn ra Bình Tây Vương thật sự có cảm tình với Sơ nhi."
"Sơ nhi là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, có nam nhân nào mà không có cảm tình với Sơ nhi, trong lòng tên súc sinh như Tạ Cảnh Ngọc cũng có một vị trí nhỏ cho Sơ nhi mà." Vân Trạch đỡ bả vai thê tử: "Nàng đang mang thai, trong lòng tràn ngập mẫu tính nên nhìn ai cũng sẽ nhìn theo hướng tốt, không trách nàng được."
Liễu Thiên Thiên nhăn mày: "Vậy sao?"
"Thật ra ——" nàng ấy do dự một lúc rồi mở miệng: "Nếu muốn khiến hài tử quay về mà không làm tổn thương bọn nó thì có một biện pháp rất đơn giản."