Người Vân gia đi rồi, Vân Sơ vẫn còn đứng trước linh đường, gương mặt trầm tĩnh như nước.
Nguyên thị xấu hổ cúi đầu.
Chuyện đã đến nước này mà nhi tức vẫn tình nguyện ở lại Tạ gia, không rời không bỏ... Còn bà ta, bà ta đã làm gì, bà ta lại hợp mưu với một di nương muốn chiếm đoạt hồi môn của nhi tức.
"Phu nhân..." Thính Vũ nắm chặt vạt áo, cúi đầu mở miệng: "Thiếp thân chỉ là quá sợ hãi, sợ phu nhân rời khỏi Tạ gia, sợ Doãn ca nhi không có ai để dựa vào, phu nhân, thiếp thân biết sai rồi..."
Nàng ta thật sự không ngờ có Vân gia ra mặt mà phu nhân vẫn không thuận thế hòa ly, vẫn lựa chọn ở lại Tạ gia.