Vân Sơ cười.
"Hiếu thuận? Thật tình?" Nàng trào phúng nói: "Danh nghạch vào Quốc Tử Giám của An ca nhi vốn là của Vân gia, vị trí vương phi của Phinh tỷ nhi cũng là ta tranh thủ được, thể diện của Tạ gia ngươi là ta đào của hồi môn duy trì... Chuyện Tạ Cảnh Ngọc ngươi không làm được đều phải dựa vào ta thành toàn, bọn nó vốn nên hiếu thuận ta! Nhưng sự thật thì sao, ta phí tâm phí sức lót đường cho bọn nó, bọn nó lại hùa với ngươi gạt ta suốt bốn năm, hiếu thuận thật lòng như vậy ngươi có cần không, sao có thể không dị ứng chứ?"
"Nàng, nàng!"
Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần.
Đại não đột nhiên nổ vang như pháo hoa, trước mắt tối sầm, té xỉu trên xe ngựa.