Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Sơ dùng bữa sáng xong thì ngồi xe ngựa ra ngoài, nàng dự định đi lựa mấy khúc vải dệt mang về làm mấy bộ xiêm y cho hai hài tử.
Nàng biết bọn nhỏ không thiếu mấy thứ này, nhưng nàng là mẫu thân thân sinh của bọn nó, xiêm y do thân nương tự tay chuẩn bị dù sao vẫn khác những thứ bình thường.
Xe ngựa vừa rời khỏi ngõ nhỏ của Tạ gia thì nàng đã nghe Thu Đồng thấp giọng nói: "Phu nhân, có người đi theo sau xe chúng ta, hình như là... đại thiếu gia."
Vân Sơ nhấc mành xe, hơi hơi liếc nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy một thân ảnh đang nấp sau bức tường.
Nàng cười cười: "Không cần đổi hành trình, tiếp tục đi."