Khóa cửa mở ra, cửa cũng bị người ta đá văng.
"Ái chà, tỉnh rồi!" Một đại hán đi tới, lập tức bắt lấy bả vai Sở Hoằng Du, hung hăng túm lấy hài tử, nhanh chóng vén tay áo thằng bé lên.
Một đại hán khác rút đao, phun một ngụm nước bọt lên đó.
Sở Hoằng Du có bình tĩnh thế nào thì cũng chỉ là một hài tử bốn tuổi, lập tức hoảng sợ òa khóc.
"Tiểu thế tử, ngươi cũng đừng trách bọn ta." Đại hán vỗ vỗ cánh tay thằng bé, tựa hồ đang nghĩ xem nên chém ở chỗ nào: "Dùng một cánh tay của ngươi đổi lấy vinh hoa phú quý của bọn ta, đáng giá."