Kể từ khi mạt thế, Vương Song đã nhìn thấy không ít nữ nhân xinh đẹp, nhưng giống loại cực phẩm như Chu Vân Nguyệt này lại thật sự chưa từng gặp được, Triệu Hân và Thái Hiểu đểu miễn cương xem như một người, nhưng khí chất nếu so sánh với nhau khó tránh khỏi có chút thua kém một bậc.
Loại nữ nhân này luôn có thể khơi dậy ham muốn chính phục của nam nhân, khiến một nam nhân có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là trái tim cứng rắn như Vương Song, cũng phải gia tốc cực nhanh.
Vương Song lại nhìn sang cô bé bên cạnh, cũng là một trận kinh thán, mặc dù cô bé này chưa đến mười bốn mười lăm tuổi, nhưng trổ mã duyên dáng yêu kiều, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết. Buộc một đuôi tóc đuôi ngựa, trước ngực hai cái tiểu màn thầu nhấp nhô, khiến cho người ta một cảm giác trẻ trung xinh đep.
“ Gen tốt, mới là điều tốt nhất, thật không hổ là mẹ con!”
Trong lòng Vương Song cũng không thể không ngưỡng mộ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của con chuột thì có thể đào động, xem ra cũng không phải lời nói vô căn cứ.