TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 129: Tiến công!

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại, Tô Vi mở miệng nói với Vương Song :

- Lập tức đến rồi, một trăm mét phía trước rẽ trái sẽ thấy một cái thôn, nếu xe tiếp tục tiến lên rất có thể sẽ bị phát hiện!

Vương Song hiểu rõ gật đầu, nói với Tô Vi :

- Ngươi cũng không cần xuống xe, hai người chúng ta đi là đủ rồi!

Dứt lời, cùng Lý Tân xuống xe, lặng lẽ chạy về phía trước.

Dựa theo Tô Vi nói, bọn họ đi thẳng một trăm mét, rẽ trái. thật sự nhìn thấy một cái thôn nhỏ không lớn, cửa thôn đã bị một số xe cộ nhồi vào, để lại một con đường rộng lớn.

Chỗ cửa, còn có không ít người cầm thương phòng thủ, phần lớn là lười nhác ngồi ở chỗ đó, khoe khoang khoác loác với đồng bọn.

Vương Song nhìn lại, toàn bộ thôn không lớn, khoảng chừng cũng chỉ trăm tám mươi hộ, nhân khẩu từ ba đến bốn trăm người, bây giờ, hầu hết thanh thiên tráng niên đều vào thành làm thuê, lưu lại người già trẻ nhỏ ở nhà. Chỉ sợ nhân số càng ít.

Bên cạnh thôn có không ít ruộng đất, vườn rau, trong ruộng, có mấy nam nhân trông có vẻ không đủ dinh dưỡng đang bận rộn thu hoạch lương thực ở trong ruộng. Bên cạnh còn có người cầm súng tuần tra bốn phía, phòng ngừa bọn họ chạy trốn hoặc trộm đồ.

Trong vườn rau, không ít loại rau đều đã thành thục, treo ở đầu cành, vài đứa trẻ lớn nhỏ không đến tám chín tuổi đang cẩn thận chăm sóc những loại rau này.

Cho dù là người già, Vương Song cũng nhìn thấy không ít người đều đang chọn lựa những lương thực tốt và những lương thực đã mốc meo trên đất trống.

Giữa một tòa nhà hai tầng nhỏ có vẻ xa hoa nhất trong thôn, lộ ra vẻ nổi bật như hạc giữa bầy gà. Phụ cận còn có mấy căn nhà hai tầng nhỏ, xem ra đều là nhà của người có tiền trong thôn.

Vương Song rất cẩn thận, cùng Lý Tân dò xét bốn phía xung quanh, tìm hiểu đại khái hoàn cảnh và nhân viên ở nơi này. Sau đó cùng nhau bàn bạc..

- Nhân viên ở đây theo lời Tô Vi nói ước chừng có hơn hai trăm người, nhưng trong đó bảy tám mươi người có thể chiến đấu, trong số những người này sau khi trừ đi những kẻ bị giết chết trước đó, vẫn còn lại sáu mươi mấy người, chẳng qua phiền phức nhất chính là những kẻ đang cầm thương.

- Một khi động thủ, nhất định diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuyệt đối không để lại người sống! Còn không được để bọn chúng làm tổn thương đến người dân bình thường.

Vương Song chậm rãi mở miệng. Lý Tân gật đầu, hơi nghi ngờ nói :

- Nhưng mà, Hùng Kim Lực là một Tiến Hóa Giả, không thể không phòng, lại có nhiều thủ hạ như thế, một khi bị vây công, vô số đạn bắn ra, e rằng sẽ bị bắn thành cái sàng!

- Đúng vậy, ngươi nói cũng có đạo lý, xem ra chúng ta phải lặng lẽ tiến lên, né qua trạm gác phía trước, trực tiếp tập kích đại bản doanh của hắn ! Trước tiên giết chết hắn, cứ như vậy, rắn bị mất đầu, lập tức có thể khống chế đám côn đồ còn lại!

… ….

Vương Song và Lý Tân ngươi một câu, ta một câu, định ra kế hoạch đại khái, cuối cùng Lý Tân hỏi :

- Chúng ta không ai không nhận ra Hùng Kim Lực! Làm cách nào để phân biệt đây?

- Không sao, ta có một cái kỹ năng có thể phân biệt hắn có phải là Tiến Hóa Giả hay không, toàn bộ Lý gia thôn chỉ có một Tiến Hóa Giả, Tiến Hóa Giả duy nhất đó khẳng định là hắn!

Hai người bàn bạc xong, lặng lẽ tiến lên, vòng qua đường lớn phía trước, từ một đường cạnh thôn đi vào , bọn họ không thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng, hai người đặc biệt tìm những hẻm nhỏ vắng vẻ mà đi, một đường tránh khỏi những kẻ tuần tra.

Trong lúc bọn họ đi vào nhìn thấy rất nhiều nhà dân, chẳng qua đều là nhà trống, rất ít có người, nhà nào cũng đều đóng kín cửa, thỉnh thoảng trông thấy đám côn đồ cầm thương đi vào một nhà dân, trong đó rất nhanh truyền đến từng tiếng rên rỉ.

Vương Song thấy cảnh này, sắc mặt càng băng lãnh, chẳng qua bây giờ không phải lúc giải quyết chuyện này, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết Hùng Kim Lực, bọn chúng đều chỉ là những tiểu lâu la.

Rất nhanh, bọn họ thuận theo đường nhỏ, không ngừng tiếp cận đến tòa nhà nhỏ hai tầng ở trung tâm nhất. Nhưng mà bên ngoài căn phòng kia có hai tên gia hỏa đang cầm thương đứng ở cửa, hai ngươi bọn họ một khi động thủ, rất có thể sẽ đả thảo kinh xà!

- Trời sắp tối rồi, chúng ta đợi trời tối mới động thủ! Đến lúc đó tính cảnh giác của bọn chúng sẽ buông lỏng!

Vương Song thấp giọng nói.

Lý Tân ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời dần dần lặn xuống, một vài ánh chiều tà chiếu xuống trong thôn, dường như dát vàng cả cái thôn.

Hai người họ đứng trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, âm thầm quan sát mọi chuyện của nhà lầu bên cạnh. Thỉnh thoảng nhìn thấy có người ra vào, không đến một lúc, bọn họ lại nhìn thấy hai người đi ra thay thế hai người ở cửa.

Sắc trời dần dần tối hẳn, Vương Song và Lý Tân không muốn đợi thêm nữa nên bắt đầu động thủ.

- Vèo.

Chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh lướt qua, hai người trực ban ngoài cửa đang nói mấy câu vui đùa tục tĩu, nhìn thấy một đạo ánh đao màu trắng lóe lên, hai người còn chưa kịp phản ứng, đã che cổ họng phát ra tiếng “ôi ôi” rồi ngã xuống.

- Đi!