- Nhất định, nhất định, không quấy rầy Vương Thúc làm ăn nữa! Chúng ta đi trước!
Phương Thanh lễ phép một câu lập tức dẫn đám người Miêu Vong rời đi. Nhìn thấy đám người Phương Thanh rời đi, đại hán tiếp tục ngồi ở sau quầy hàng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn thân ảnh Miêu Vong, trong mắt lóe lên một vòng một tia nghi hoặc.
Đám người Phương Thanh rời đi, đến một một nơi tương đối hẻo lánh, Phương Thanh lấy ra bốn tờ giao cho Miêu Vong.
- Miêu Vong, đây là của ngươi, tổng là bốn trăm, giữ lấy đừng làm mất!
Phương Thanh có chút hâm mộ dặn dò, mặc dù trong tay hắn còn thừa lại sáu trăm, nhưng đây là mọi người cùng nhau, phân chia xong, chỉ sợ hắn cũng chỉ có một trăm đồng, so với bốn trăm đồng của Miêu Vong thì rõ ràng có chênh lệch.