Ngụy Thông dắt Triệu Nhược Nam chậm rãi bước lên sân khấu, đứng trên đó, Ngụy Thông nhìn mọi người ở bên dưới, trong lòng không khỏi có chút kích động, mặc dù là Mạt Thế, nhưng bản thân lại có thành tựu vượt rất xa so với lúc trước, bây giờ, hắn còn sắp trở thành một trong những những thế lực đứng đầu trong Tứ Đại Thế Lực, đời người có thể đạt được đến mức này, còn được ôm mỹ nhân trong lòng, hắn không khỏi cảm thấy có chút kiêu ngạo!
Liếc mắt nhìn nhi tử của mình một cái, hắn nở nụ cười khinh thường, loại phế vật này, không có cũng được, lại còn dám mưu tính giết hắn, thật không biết bản thân rốt cuộc có bản lĩnh gì. Thật sự cho là bản thân hắn không phát giác được gì hay sao, trước đó không có hành động gì là vì hắn muốn xem thử có bao nhiêu người ủng hộ mà thôi, bây giờ đã tra xong hết, nhi tử của hắn cũng không còn giá trị lợi dụng gì nữa, lão Tôn cũng chỉ là một Tiến Hóa Giả cấp bảy, muốn ám toán hắn sao, đúng là nằm mơ!
Nhưng hắn lại nhìn Vương Song, ánh mắt lại trở nên nghi hoặc, dường như không thể nhìn thấu được đối phương, đặc biệt là mỗi khi hắn nhìn đối phương thì đối phương đều vui vẻ cười lại, trong lòng hắn có chút bấn an, nhưng hắn không biết tại sao lại như vậy!
- Hừ, một tên phế vật, tìm được cao thủ kiểu gì chứ!
Ngụy Thông khẽ lắc đầu, dằn xuống nỗi bất an ở trong lòng!