Trên mặt đất chỉ có từng khối thạch đầu không biết tên, hình thành đủ loại hình dáng khác nhau, giống như Ngọa Hổ, giống như măng trúc, thiên hình vạn trạng, dường như bị ngọn hỏa diễm đốt cháy trăm ngàn năm, những khối thạch đầu kia đã chống lại được hỏa diễm.
Lần nữa tiến thêm một đoạn, xuyên qua Vạn Giới Châu, đám người Vương Song phát hiện màu sắc của hỏa diễm trước mắt đang chậm rãi thay đổi, từ đỏ sẫm bắt đầu chuyển sang màu tím.
Mảnh hỏa vực đó không biết lớn bao nhiêu, Vạn Giới Châu đi qua hơn mười dặm, trước mắt vẫn tràn ngập ngọn hỏa diễm màu đỏ sẫm, Vạn Giới Châu xuyên qua trong đó, trực tiếp ngăn cách tất cả, Vương Song thử ném một món thần binh ra bên, kết quả là trong nháy mắt đã bốc hơi rồi, làm cho Vương Song hít vào một khí lạnh, âm thầm nghĩ chính mình may mắn, may mà hắn ở trong chí bảo Vạn Giới Châu này, nếu không, mình tuyệt đối sẽ không khác gì món thần binh vừa rồi.
Vương Song đang đi vào chỗ sâu trong hỏa vực, ngoài Thiên Hỏa bí cảnh, Dương Mạt quật cường nhìn ba vị trưởng lão bảo vệ bí cảnh.
- Càn quấy, Thiên Hỏa bí cảnh là bính cảnh kinh khủng nhất của Tứ Tượng Đạo Viện, ngay cả chúng ta không dám tiến vào, ngươi muốn đi vào tự tìm cái chết sao!