- Tiểu nha đầu, đây là Thiên Âm Linh, một khi lắc nó, sẽ sinh ra vô số ảo cảnh, người có tâm trí không mạnh rất dễ bị ảnh hưởng, là do lúc trước ta chém giết một vị nữ tinh chủ mới lấy được, đối với ta mà nói không có tác dụng gì, nên tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt sư bá đi!
- Thiên Âm Linh, đây không phải pháp bảo của Thiên Âm Tinh Chủ sao, thật không ngờ lại ở trong tay sư huynh, không được, sư huynh, lễ vật này quá quý trọng, ngươi nên cất vào đi.
Nghe vậy, Hàn Linh tiên tử kinh ngạc nói, lập tức vội vàng từ chối.
Yêu Nguyệt ở một bên chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt háo hức nhìn chằm chằm Thiên Âm Linh trong tay Lâm Kinh Thiên, ngay cả túi lớn trên đầu mình cũng không để ý.
- Không sao sư muội, ý cảnh giới hiện tại của ta, Thiên Âm Linh đối với ta không có chút tác dụng nào, hơn nữa, đây không phải cho ngươi, là cho tiểu nha đầu này, ta thấy nàng đối với Vương Song oán niệm rất sâu, đưa cái chuông này cho nàng, cũng hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.