CHƯƠNG 982: QUAY NGƯỢC THỜI GIAN CHƯƠNG 982: QUAY NGƯỢC THỜI GIAN Khi nãy cứ tính là 1 giây hắn tổn thất mất 100 năm tuổi thọ, vậy Trần Lạc có hơn 100 vạn năm tuổi thọ, ít nhất hắn cũng có thể ở xung quanh hoa bỉ ngạn này khoảng vài tiếng đồng hồ. Nếu như trong vòng vài tiếng mà hắn không lĩnh ngộ được thì sao? Thì sẽ trực tiếp chết luôn. Đây đúng là lấy chính mạng mình ra để cược. Mà đây mới là kết quả khi Trần Lạc chưa tới rất gần hoa bỉ ngạn đó nhé, nếu như hắn tới gần thì có khi nào tốc độ của gia tốc thời gian sẽ nhanh hơn nữa hay không?
Có khi nào chỉ trong vòng vài phút, hoặc là nửa phút thôi, Trần Lạc sẽ chết già luôn không nhỉ? Bây giờ mà bảo hắn ném thứ này vào trong dị năng không gian thì không phải ngang với việc chê mấy người Mễ Lạo chết chưa đủ nhanh hay sao? Trần Lạc không dám tới gần, hắn cũng không dám lấy nó. Cuối cùng hắn cũng lý giải được vì sao hoa bỉ ngạn gây ra động tĩnh lớn tới như vậy, nhưng mà lại không có ai ở đây canh gác rồi. Lúc này, Mễ Phạn ở trong dị năng không gian nói:
"Ngươi ngắt lấy 1 cánh hoa của nó đi. Đừng lấy cả hoa, ngươi chỉ cần 1 cánh hoa là đủ rồi. Lúc ngắt lấy cánh hoa thì nhớ cẩn thận một chút, đừng làm bông hoa này bị thương, nếu không thì hậu quả sẽ khó mà lường được. Ta cảm thấy không lâu nữa cánh hoa này sẽ có tác dụng lớn đó."
Hả? Bảo ta tiếp cận nó ư? Thật sự tưởng là ta đang chê bản thân sống lâu quá hả. Trần Lạc nuốt nước bọt, hắn vẫn quyết định tiến tới ngắt lấy bông hoa. Không sao cả, kể cả ta có bị tổn thất mất 100 vạn năm tuổi thọ thì thế nào cơ chứ? Ta vẫn còn có 25 vạn năm cơ mà, nếu như ta không thể thành thần thời gian, không thể khiến những người khác cũng sống trường thọ như bản thân, vậy thì ta sống lâu như thế cũng cod ý nghĩa gì đâu cơ chứ? Đời trước hắn đã cảm nhận đủ cái cảm giác cô độc rồi. Trần Lạc trực tiếp dùng hành tẩu hư không đi tới khu vực bên cạnh bông hoa, hắn dùng cả hai tay, cẩn thận ngắt lấy 1 cánh hoa.
Đúng ra cánh hoa của nó đang đổi màu liên tục, nhưng vào giây phút Trần Lạc ngắt nó xuống, nó lập tức biến thành một màu gần như trong suốt. Sau khi lấy được xong, Trần Lạc lập tức dùng hành tẩu hư không để tránh xa bông hoa xinh đẹp nhưng lại mang theo nguy hiểm trí mạng này ra, một giây hắn cũng không dám chậm trễ. Khoảng thời gian hắn tiếp cận bông hoa bỉ ngạn cũng chỉ khoảng 4 5 giây, nhưng Trần Lạc cảm giác được bản thân hắn đã tổn thất mất hơn chục vạn năm thọ mệnh. Hơn chục vạn năm thọ mệnh lận đó. Nếu như chỉ là một cấp thần có 1 2 đạo pháp tắc, hơn nữa còn chưa trải qua gia tăng thọ mệnh mà ở đây thì người đó đã chết già rồi.