TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 418 - Nhỏ Giọng An Ủi

CHƯƠNG 418 - NHỎ GIỌNG AN ỦI CHƯƠNG 418 - NHỎ GIỌNG AN ỦI Trần Lạc thấy Khương Sơ Tuyết lấy một phần mì sợi cho Samoyed, nhưng con Samoyed lại tỏ ra rất tủi thân mà nhìn nhìn. Ngày nào cũng ăn mì sợi đúng là rồi cũng phát ngán nha. Khương Sơ Tuyết bất lực nhỏ giọng an ủi. Dùng cả một buổi chiều đi loanh quanh xem xét, Trần Lạc cũng coi như có chút hiểu biết về căn cứ của Khương Thiên Thành và thành phố H rồi. Trần Lạc được sắp xếp ở một phòng đôi, nói thế nào thì hắn cũng là một tinh anh cấp 5, nếu như vẫn phải ngủ cùng cấp 4 thì có hơi nghèo nàn tội nghiệp quá rồi.

Trần Lạc chú ý tới có người luôn giám sát bản thân hắn lúc có lúc không. Dù sao thì hắn cũng mới đến mà, ai cũng không dám yên tâm. Đêm khuya yên tĩnh, Trần Lạc bắt đầu thực hiện kế hoạch của bản thân. Là kế hoạch như thế nào? Để cho Khương Sơ Tuyết rời xa bố cô ấy, đi theo bản thân mình ư? Cô ấy điên rồi chắc? Giờ hắn có lấy cái gì ra dụ dỗ cô ấy cũng vô dụng cả, thế nên chỉ còn cách bắt cóc theo cả Khương Thiên Thành theo mà thôi. Nhưng mà Khương Thiên Thành là lão đại một phương, làm sao mà có thể để cho hắn ta từ bỏ tiềm lực mà mình có để đi theo người ta được? Những người đã từng nếm qua được tư vị của quyền lực sẽ không bao giờ có khả năng làm điều đó đâu.

Mà Trần Lạc cũng không thể sử dụng sức mạnh cưỡng ép được. Trần Lạc cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chỗ của Khương Sơ Tuyết tới vậy. Thời gian còn chưa qua một ngày, Trần Lạc nằm trên chiếc giường trống đã bắt đầu nhớ về Mễ Lạp, hắn cũng nhớ cả Mễ Phạn nữa. Hắn nhịn không nổi nha, hay là tặng cho bọn hắn một chiêu thật độc đi. Trần Lạc định bụng sẽ trộm hết tất cả lương thực trong căn cứ của Khương Thiên Thành đi mất. Không có lương thực, kể cả ngươi có là lão đại cấp vương đi chăng nữa thì nhân tâm cũng tan thành mây khói hết. Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói phát hoảng.

Căn cứ mà không còn nữa, thì bọn hắn sẽ dễ dàng đi theo Trần Lạc hơn. Quý cô Khương Sơ Tuyết, hình như ngươi chưa từng bị người khôn lỏi ích kỷ chơi cho một vô qua thì phải? Không phải là ngươi ghét loại người đó nhất hay sao? Nay ta sẽ cho ngươi một vố nhớ đời! Ai kêu ngươi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ta, loại người như ta cực kì nhỏ nhen thù dai đó! Muốn giám sát Trần Lạc ư? Trừ khi ngươi ở cùng một phòng với hắn, dùng hai mắt nhìn chằm chằm hắn 24/24 thì may ra. Trần Lạc dùng hành tẩu hư không, đi thẳng về phía trước của căn cứ hơn 100 mét, sau đó dùng dị năng để lơ lửng giữa không trung. Đêm khuya tối om, trong tình huống không hề có đèn đóm gì cả, làm sao có ai có khả năng phát hiện được ra Trần Lạc cơ chứ?

Trần Lạc đi đến kho dự trữ lương thực, Khương Thiên Thành đem lương thực chia ra để vào hai cái kho. Nhưng mà xung quanh kho không có bao nhiêu người canh gác cả, bên ngoài căn cứ mới là chỗ được canh phòng cẩn mật nhất. Trần Lạc lại lập tức đi vào trong kho trong chớp mắt. Bên trong kho cũng có người trực ở đó, nhưng số lượng người không nhiều, mỗi kho chỉ có 2 người canh gác. Trần Lạc yên lặng đến bên cạnh bonh hắn, tất cả đều bị Trần Lạc đánh ngất hết, sau đó hắn bắt đầu trộm lương thực.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất