TRUYỆN FULL

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 903: Thông Đạo Không Gian

CHƯƠNG 903: THÔNG ĐẠO KHÔNG GIAN CHƯƠNG 903: THÔNG ĐẠO KHÔNG GIAN Sau khi dị năng hồi phục lại, Trần Lạc bắt đầu xây dựng một cái thông đạo không gian để rời khỏi đây. Một trăm năm sau chúng ta sẽ gặp lại. Trần Lạc bỗng nhiên có một cảm giác thương cảm không tên. Những 100 năm đó, bây giờ ta còn chưa tròn 30 tuổi. Vì sao cuộc sống của ta lại khó khăn như vậy? Nếu như hắn nắm được thời không thì kì hạn thời gian này mới có thể rút ngắn được. Sau khi Trần Lạc rời đi, xung quanh Lam tinh bỗng bị một lớp sương mù bao vây lấy. Sau khi Trần Lạc rời Lam tinh khoảng nửa phút, hắn đã tới được tinh cầu giao dịch mà trước đây hắn từng tới. Nếu như Trần Lạc muốn về Lam tinh thì cũng chỉ là chuyện mà 1 cáu thông đạo không gian là có thể giải quyết xong.

Trần Lạc tới đây là do hắn muốn truyền tống một ít đồ cho Lam tinh. Những Trư la thú và các sinh vật mỹ vị mà lần trước hắn may đều đã biến dị cả rồi, vậy thì lần này lại mua thêm 1 ít đi. Hắn có mua thoải mái thì cũng chẳng hết bao nhiêu tiền cả. Trần Lạc đang đi dạo mua đồ thì bỗng thấy trên màn hình của một cửa tiệm đang chiếu 1 video, trong đó có một chị gái xinh đẹp đang nói với chất giọng ngọt ngào.

"Đế quốc muốn thu mua 1 viên tinh thể hệ thời gian, giá 2 tỉ tử tinh, thêm chức vị bá tước kế thừa và 1 gốc trường sinh thảo."

Trần Lạc ngẩn ra tại chỗ. Hai tỉ tử tinh ư? Mẹ tôi ơi. Hắn sống tới từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy số tiền lớn như vậy. Eastman nói Trần Lạc không hiểu độ quý giá của tinh thể hệ thời gian là như thế nào. Gia tộc Bodo kẻ trước ngã người sau lên chỉ vì một viên tinh thể hệ thời gian, vậy mà Trần Lạc vẫn luôn không hiểu tầm quan trọng của nó. Nhưng bây giờ hắn hiểu ra rồi. Trần Lạc bỗng nhiên muốn đem Khương Sơ Tuyết đi bán, cô ấy đáng tiền thật đấy. Ừm, cũng không biết cái bug này hắn có thể dùng hay không. Trên mặt Trần Lạc lại lộ ra vẻ khinh thường, tiền đối với ta mà nói thì có tác dụng gì đâu cơ chứ? Ta vui thì ta trả tiền, ta mà không vui thì ta nhảy luôn cũng được, có mất tiền đâu. Trần Lạc đi tới cửa tiệm mà mình từng mua, hắn gặp lại người nhân viên quen thuộc.

"Cậu nhóc, lấy cho ta 10 vạn con Trư la thú."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất