CHƯƠNG 802: CẤP THẤP CHƯƠNG 802: CẤP THẤP Trần Lạc nhìn bình minh với vẻ mờ mịt, trong đầu hắn bỗng nhiên xoẹt qua một suy nghĩ cảm thán. Vì sao ta lại trùng sinh, tại sao thứ ta triệu hồi ra được lại là bản thân ở trong quá khứ? Ta làm như nào mà có thể trùng sinh vậy? Là do ta từng hấp thụ qua tinh thể của Khương Sơ Tuyết ư? Tinh thể thời gian hình như rất quý giá. Không phải, chuyện hắn hấp thu tinh thể của cô là chuyện của năm thứ 5 sau tận thế. Tới tận năm thứ 12 sau tận thế thì hắn mới trùng sinh cơ mà.
Đời này ta sở hữu được thời không song dị năng, vậy chẳng nhẽ đời trước của ta không phải như thế ư? Có khi nào đời trước ta đã thức tỉnh được dị năng thời gian mà chính bản thân cũng không biết hay không? Nếu như khi khi ta còn ở cấp thấp, ví dụ như cấp 4 chẳng hạn, song dị năng có thể giúp thể chất tăng lên được 2 cấp, đó là một sự tăng cấp rất rõ ràng. Dựa vào manh mối này thôi cũng có thể cảm nhận được. Nhưng mà khi tới giai đoạn của cấp vương, sự tăng lên mà song dị năng đem lại sẽ không lớn như vậy nữa, còn tới cấp hoàng thì gần như không có.
Có khả năng ta đã thức tỉnh song dị năng mà bản thân không hề hay biết gì cả. Mặc dù hoàn cảnh sống lúc đó khắp nơi đều là quái vật, nhưng do trong tay ta nắm được hành tẩu hư không nên cũng chưa từng gặp phải nguy hiểm nào liên quan tới mạng sống cả. Đấy là lí do mà ta không thể nào kích phát ra được dị năng thời gian? Thậm chí hắn còn chưa từng suy nghĩ về hướng của dị năng thời gian này bao giờ cả. Trong đầu Trần Lạc hiện ra cảnh tượng chôn bản thân ở đời trước. Quái vật đào đất sâu 3 thước, bản thân hắn thì mê mang mà nhìn, sau đó không tự chủ mà bước vào trong cái hố sâu đó giống như cái xác không hồn vậy. Sau đó lấp đất lại, tự chôn bản thân đi.
Sức mạnh sinh mạng của cấp hoàng quá mạnh mẽ, kể cả 3 tháng không ăn gì cũng sẽ không bị đói chết, kể cả cơ thể có bị đất cát chôn lấp thì cũng sẽ không thể khiến bản thân bị ngạt thở chết được. Cả người cứ cứng đơ, ngơ ngơ ngác ngác ở 1 chỗ như vậy. Trần Lạc khóc, lệ rơi đầy mặt. Sống như thế này thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cứ núp cho tới tận khi chỉ còn duy nhất 1 mình bản thân, vì sao ta lại có thể trốn giỏi như vậy cơ chứ? Ta không muốn trốn nữa, mau xuất hiện 1 người ở bên cạnh ta đi. Nhưng mà vào khoảng thời gian này thì lấy đâu ra người được nữa?
Vậy thì quay về quá khứ đi, lúc đó có người, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon. Mơ mơ hồ hồ, hắn thật sự quay về quá khứ, quay về khoảng thời gian cách 1 tháng trước khi mạt thế sảy ra. Khi hắn vừa mới trùng sinh, Trần Lạc không hiểu lí do vì sao bản thân lại trùng sinh cả, nhưng bây giờ trong đầu hắn lờ mờ có suy nghĩ khác. Chẳng nhẽ chuyện trùng sinh là do chính bản thân hắn làm ra ư? Ta đã dùng quay về không gian để quay về khoảng thời gian 12 năm trước? Hắn dùng triệu hồi thời không cũng triệu hồi ra được bản thân trong quá khứ. Đó là do bản thân ta đã nắm được đảo ngược thời không rồi hay sao?