TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 121: Kỵ sĩ thương (2)

Công kích này xuất hiện, Tần Phong biết đây là Thương giới giả cấp E của căn cứ Đông Lăng, Lữ Hằng!

Nhưng dường như quân đoàn Zombie đã sớm chuẩn bị, trong bóng tối có một thanh thiết thương vèo một cái bay ra!

“Vương giả kỵ sĩ!”

Tần Phong giật mình ngẩng đầu nhìn lại, Vương giả kỵ sĩ đã đứng giữa sườn núi, thậm chí vị trí chỉ cách Tần Phong khoảng năm trăm mét.

Tần Phong thay đổi sắc mặt.

“Bóng mờ!”

Không biết Vương giả kỵ sĩ có phát hiện mình hay không, Tần Phong vẫn nhanh chóng che giấu bóng dáng.

Trường thương lập tức tập trung vào hai đạn pháo trên không trung, đạn pháo nổ tung ngay tại chỗ.

“Đổi cho ta!”

Nơi xa truyền đến tiếng gầm thét, trong vô hình một luồng ý chí lực cường đại truyền đến, đạn pháo bay trên không trung lập tức thay đổi phương hướng, lại bay về phía hắc quang ở đỉnh núi.

Vương giả kỵ sĩ kia không chỉ có súng, còn có một cái thuẫn bài.

Chiến mã dưới hông hắn ta như là u linh, như là phù văn màu đen tụ tập thành, tốc độ như quỷ mị bay ra ngoài lại còn ngăn cản trên con đường phải đi sớm hơn đạn pháo.

“Oanh!”

Trong chốc lát, một trận nổ tung kịch liệt truyền đến, gần như bao phủ cả đỉnh núi thành ban ngày!

Nhưng thuẫn bài của Vương giả kỵ sĩ cực kỳ cường đại, lại không có bất kỳ hư hao gì.

“Mẹ nó! Ta xem ngươi có chết không!”

Lữ Hằng cực kỳ nóng giận bắt đầu điên cuồng oanh tạc, nhưng có Vương giả kỵ sĩ ngăn cản lại không có cách nào.

Chỉ dựa vào một mình Lữ Hằng thì không thể nào thành công ngăn cản!

Dưới chân Mẫu sơn, Tần Phong đã sắp lùi đến giữa hình tam giác ở mạng thợ săn tiền thưởng, tương đương với vị trí sơn cốc.

Ngay lúc này, một tiếng gào thét truyền đến, ngay sau đó phía trước trăm mét truyền đến tiếng vang nặng nề.

Tần Phong dừng bước, hắn lập tức quay đầu, tốc độ cực nhanh!

Chạy trăm thước, quả nhiên thấy một đồ vật ở trên mặt đất.

Là Kỵ sĩ thương của Vương giả kỵ sĩ.

Kỵ sĩ thương màu sắc đen kịt, mũi thương lại là màu xanh đậm tản ra ánh sáng như trời sao, nghĩ cũng biết không phải phàm phẩm.

“Lại là Tinh thần thiết!”

Trước kia Tần Phong sống lại, kiến thức cũng coi như cường đại nhưng lại có một ít thứ gì đó hắn biết làm thế nào cũng không có khả năng lấy được!

Một trong số đó là Tinh thần thiết.

“Tiểu Bạch, mang đi cho ta!” Tần Phong nói thẳng.

Bạch Ly chớp mắt, nói: “Chủ… Lão công, mang thanh thương này đi thì ngươi cũng không có cách nào dùng được, trên thương có khế ước của Vương giả kỵ sĩ!”

Cho nên chỉ cần triệu hoán, Kỵ sĩ thương sẽ trở về trong tay Vương giả kỵ sĩ.

Nhưng lúc này hắn ta đang đối chiến với Lữ Hằng, lại không triệu hồi thanh thương này.

“Khế ước khí linh sao?” Tần Phong biết có loại vũ khí đặc thù này, không ngờ một vương giả cấp F mà thôi lại có được bảo bối như vậy, “Khế ước này có thể xuyên qua không gian không?”

Khế ước khí linh cũng có mạnh yếu.

“Chắc chắn không thể xuyên qua không gian của ta!” Bạch Ly tự tin nói.

“Vậy có thể, lấy đi, dù bây giờ ta không dùng được cũng phải chặt một cánh tay của hắn, cùng lắm thì sau khi giết hắn, ta sẽ dùng được!” Tần Phong nói.

Lần này Bạch Ly không từ chối, ngược lại gật đầu, cảm giác có lúc chủ nhân của mình cũng rất thông minh!

Nàng vung tay, trường thương của vương giả đã rơi vào trong không gian, Vương giả kỵ sĩ đang chiến đấu lập tức cảm giác được.

“Rống!!!”

Vương giả kỵ sĩ phát ra tiếng gầm giận dữ, lại từ bỏ việc bảo vệ Hắc ám huyết tinh giả, lao thẳng đến vị trí của Tần Phong.

“Tiểu Bạch! Đi!”

Bạch Ly lập tức dẫn theo Tần Phong thuấn di biến mất, không để lại chút dấu vết.

Lúc này, Lữ Hằng ở đằng xa vui mừng quá đỗi.

Tuy không hiểu vì sao Vương giả kỵ sĩ bỏ chạy, nhưng đây hiển nhiên là cơ hội ngàn năm một thuở.

“Chết cho ta!”

Lữ Hằng nổi giận gầm lên một tiếng, đạn pháo liên tục bộc phát, hơn nữa lần này không có Lưu Phách bên cạnh, Lữ Hằng cũng bớt lo lắng hơn, hỏa lực bắn ra cao gấp ba lần trận lúc chiều.

“Ầm ầm ầm ầm ầm!”

Tiếng nổ mạnh to lớn không ngừng truyền đến, thậm chí đỉnh núi cũng bị nổ bằng.

Vì thông đạo không gian bị quấy nhiễu lại gián đoạn, rất nhiều quân đoàn Zombie trực tiếp bị chặt ngang.

Những quân đoàn Zombie mới tiến vào cũng bị Lữ Hằng nổ đến tàn tật, chỉ có điều thời gian vết nứt kéo dài không tính ngắn, một số Zombie đã phân tán đến chỗ khác.

Lúc này, Vương giả kỵ sĩ như phát điên tìm kiếm cái gì đó ở trong mạng thợ săn tiền thưởng, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Dưới cơn giận dữ, Vương giả kỵ sĩ và con ngựa lại xông vào trận địa nhân loại.

Theo hắn ta đến gần, bộ đàm của năng lực giả trong trận địa điên cuồng chấn động.

“Rút lui, mau lùi lại!”

“Năng lực giả đẳng cấp thấp mau rời đi.”

“Cấp vương, cấp vương xông đến!”

Trong trận doanh hỗn loạn tưng bừng.

Đúng lúc này, trong bóng tối dâng lên một vòng ánh sáng.

“Đến hay lắm!”

Giọng nói già nua lại tràn đầy lực lượng, vô số phù văn chướng mắt bộc phát, bao phủ đêm tối thành ban ngày.

Một bóng dáng già nua lại to con xuất hiện cách trận địa một trăm mét.

“Là viện trưởng học viện cao đẳng Thừa Bắc, Dị năng giả hệ quang Đặng Niên Đặng viện trưởng!”

Đặng Niên là Dị năng giả hệ quang, thực lực cường đại nhưng tuổi tác cũng rất lớn.

Hơn nữa hắn ta là báu vật của toàn bộ căn cứ Thừa Bắc, hắn ta không tham gia trận chiến vây công trước đó, người trong căn cứ Thừa Bắc sợ hắn ta có sơ xuất gì, không có cách nào lùi lại.