TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 654: Đội Năm Sợ Ngây Người

Người đội năm cùng Thư Phong Thư Quyền đều trốn ở phía sau bụi cây, muốn tìm cơ hội báo thù.

Thân ảnh bọn Thư Dư bắt đầu chậm rãi di chuyển lại đây, thanh âm thảo luận thập phần hưng phấn, mấy người đội năm lặng lẽ thò nửa cái đầu ra nhìn qua.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đồng thời ngây người, kinh ngạc nhìn con mồi bị mấy người Mã Lộc khiêng trên vai.

Đó là…… Đại trùng!!!

Đm, bọn họ thế nhưng vào núi sâu đánh đại trùng về! Mình không hoa mắt đấy chứ?

Người đội năm xoa xoa đôi mắt, ngay sau đó bắt đầu đếm số người, một, hai, ba…… Không, không thiếu.

Bọn họ đánh một đầu lão hổ lớn như vậy, nhân số thế nhưng một người cũng không thiếu, thậm chí cũng không có ai bị trọng thương.

Sao có thể?

Chỉ là, thật ra bọn họ không thấy được nam tử xa lạ lúc trước đánh ngã toàn bộ bọn họ kia.

Người đội năm đều có chút hoảng hốt, không chỉ bọn họ, Thư Phong Thư Quyền cũng trừng mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn Thư Dư cùng đám người cứ như vậy khiêng con mồi cao hứng phấn chấn xuống núi, thân mình như bị ai điểm trụ, ai cũng không nhúc nhích một chút, càng đừng nói đi lên tìm bọn họ gây phiền toái.

Lúc đầu bọn họ cũng ẩn nấp khá tốt, chỉ là quá mức khiếp sợ, vừa không cẩn thận đã bại lộ thân hình.

Thư Dư tất nhiên thấy được, nhưng mà nàng chỉ thấy có người đội năm, hai huynh đệ Thư gia trốn ở phía khác, không quá rõ ràng, nàng không chú ý tới.

Không chỉ mình nàng, Mã Lộc cũng ngắm tới rồi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đang nghĩ đi tới bắt người lại.

Thư Dư lại đi lên trước một bước ngăn cản, “Mấy nữa lại tìm bọn họ tính sổ đi, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.”

Hiện tại người đội năm với nàng đã không quan trọng, các nàng phải thừa dịp thời gian còn sớm mau chóng đến thôn trang đã, nếu không khả năng sẽ phải bỏ lỡ tuần phủ đại nhân cùng Thích tiên sinh.

Cũng không biết bọn họ còn ở Chính Đạo thôn không nữa, nhưng mà cho dù không ở cũng không sao cả. Có lẽ với cước trình của bọn họ, đêm nay hơn phân nửa là sẽ nghỉ ở Hắc Thường huyện.

Ở cùng một huyện thành, sự tình Chính Đạo thôn đánh mãnh hổ, khẳng định cũng sẽ truyền tới tai bọn họ.

Chính là bởi vì vội vàng trở về gặp người, cho nên khi đám người Mã Lộc tính toán lại tiếp tục đánh thêm con mồi, cũng bị nàng ngăn cản.

Mã Lộc há miệng thở dốc, nếu là trước kia, hắn đối với Thư Dư liên tiếp ngăn trở tất nhiên sẽ sinh ra không kiên nhẫn.

Nhưng mà hôm nay……

Thôi, cô nương này bề ngoài nhìn nhu nhu nhược nhược, kỳ thật cũng là một người sói đó, thời điểm đánh đại trùng xông lên không nói, kỹ thuật cũng rất tốt.

Huống chi còn có một người xuất lực lớn nhất là Mạnh Duẫn Tranh.

Nếu không phải hắn, bọn họ sẽ không sớm như vậy đã xuống núi, cũng sẽ không nhẹ nhàng bắt được đầu đại trùng này như vậy.

Ít nhất, khẳng định có người sẽ bị thương nặng, lúc ấy nếu không phải Mạnh Duẫn Tranh kịp thời ra tay cứu giúp, đội ba có hai người có khả năng trốn không thoát được răng nhọn của lão hổ.

Đám người Mã Lộc đối với Mạnh Duẫn Tranh rất là cảm kích, có loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Đương nhiên, đây là ý nghĩ của mình Mã Lộc, Mạnh Duẫn Tranh có loại cảm giác này hay không thì không biết.

Hắn cùng Triệu Tích thời điểm lối ra núi sâu đã tách ra cùng các nàng, nói với đám người Mã Lộc là đi hái thuốc.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, đây là vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, để người ta biết bọn họ có những người khác tương trợ.

Cho nên bọn họ đều cố tình tránh đi

Bởi vậy Thư Dư vừa khuyên, hắn liền gật gật đầu, “Được, mấy nữa lại thu thập bọn họ.”

Đoàn người làm lơ người đội năm, tiếp tục hưng phấn khiêng con mồi xuống núi.

Người đội năm hai mặt nhìn nhau, lại theo bản năng đứng dậy đi theo.