Thư Dư nói, vị Thích đại nhân kia hôm nay sẽ lại đây, lúc này đã qua buổi trưa, cũng không biết có tới không nữa.
Hầu thị suy nghĩ, không biết mình có nên xin nghỉ phép, vể Chính Đạo thôn nhìn xem hay không.
Nàng nghĩ việc này, khó tránh khỏi thất thần, làm việc chẳng những chậm, còn thiếu chút nữa làm đổ sọt chứa đồ.
Động tĩnh bên này, thực mau rước lấy sự chú ý của quan sai trông coi.
Hắn đi lên chỉ vào Hầu thị mắng, “Làm gì? Ngươi có phải muốn lười biếng hay không, lại không làm việc tử tế, tin ta đánh chết ngươi hay không?”
“Ngươi muốn đánh chết ai?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ.
Quan sai kia quay đầu lại nhìn, liền thấy phía sau đứng nam tử một thân kính trang, mặt không biểu cảm, khí thế trên người thập phần kinh người.
Quan sai ngẩn người, khí thế kiêu ngạo nháy mắt đi xuống.
Nam nhân nhìn hắn một cái, sau đó xoay đầu, nhìn về phía chiếc xe ngựa đằng sau cách đó không xa kia.
Quan sai kia cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại, sau khi nhìn thấy xe ngựa sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên quỳ xuống, “Tiểu nhân không biết đại nhân giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong rằng đại nhân thứ lỗi.”
Xe ngựa dừng lại, từ bên trong đi ra hai người.
Người phía trước một thân quan phục, tinh thần phơi phới ánh mắt sắc bén.
Người phía sau một thân thường phục, nhìn gương mặt hiền từ ôn hòa có lễ.
Hai người một trước một sau đi đến trước mặt mấy người, Hầu thị vào lúc nhìn thấy người phía sau, hai mắt trừng to, thất thanh hô, “Thích, thích lão tiên sinh?”
Quan sai kia nghe thấy, hửm, phạm nhân này thế nhưng nhận thức người bên cạnh tuần phủ đại nhân?
Thích Thiền đối với Hầu di nương cười gật gật đầu, “Không nghĩ tới, lại gặp mặt.”
Hắn đối với Hầu thị giới thiệu nói, “Vị này, là tuần phủ đại nhân Thành đại nhân.”
Hầu thị cả kinh, vội lôi kéo nữ nhi cùng nhau quỳ xuống, cung cung kính kính thỉnh an Thành đại nhân.
Nhưng mà trong lòng lại đối với lời của Thư Dư lần nữa tin phục không thôi, Thư Dư nói đúng, Thích đại nhân quả thật là làm việc ở bên cạnh đại nhân vật.
Những phạm nhân khác trên đất hoang nghe vậy, cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Thành đại nhân cho mọi người đứng lên, “Không cần đa lễ, bản quan chỉ là lại đây nhìn xem.”
Hắn đứng ở đường dốc, nhìn quét một vòng, ngay sau đó phát biểu một phen lại là trấn an lại là khích lệ, dò hỏi chút vấn đề, lại nhìn tiến độ khai hoang, sau một lúc lâu vừa lòng gật gật đầu, khiến cho mọi người tan.
Thích Thiền đi theo phía sau Thành đại nhân cũng đi rồi, Hầu di nương nhấp nhấp môi, vừa định mở miệng, hộ vệ ăn mặc kính trang liền nói với nàng, “Các ngươi cùng ta lại đây.”
Hầu thị ngẩn ra, nhanh chóng đuổi kịp.
Những phạm nhân khác nhìn từ xa, phá lệ hâm mộ.
Người Thư gia cách khá xa, ngay từ đầu còn không chú ý tới, sau tiếng mọi người nghị luận lại truyền khắp, có người còn hỏi đến trên đầu các nàng, người Thư gia biết, Hầu thị hình như nhận thức tuần phủ đại nhân.
Đồn đãi truyền tới bên tai các nàng, liền có chút sai lệch.
người Thư gia trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là không nghĩ tới trên người Thích đại nhân.
Hầu thị nắm tay lục cô nương, thật cẩn thận đi theo phía sau hộ vệ kia, một đường đi đến quán trà cách đó không xa.
Quán trà kia cũng không lớn, chỉ là cung ứng cho quan sai trông coi chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc này Thành đại nhân cùng Thích Thiền đang ngồi ở bên trong quán trà, chờ hai người Hầu thị.
Hầu thị đi vào, lại quỳ xuống với hai người.
Thành đại nhân thật ra khá dễ nói chuyện, hai mắt sau khi đánh giá Hầu thị liền kêu nàng đứng dậy.
“Ngươi chính là Hầu thị mà Thích tiên sinh đã nói qua trên đường từng giúp qua hắn?”
Hầu di nương đứng ở một bên, vội nói, “Bẩm đại nhân, kia, đó là một sự trùng hợp, là Thích lão tiên sinh phúc lớn mạng lớn, mới tránh thoát mầm tai hoạ.”