TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 642: Bản Lĩnh Của Mạnh Duẫn Tranh

Người dẫn đầu đội năm vẫy tay một cái, “Đi, chúng ta theo sau.”

“Lão đại, chúng ta làm như thế nào?”

“Đi bắt con rắn độc trước, chờ bọn họ đánh được con mồi mất cảnh giác thì cho bọn hắn chút giáo huấn.”

Người đội năm rất nhanh đã thương nghị xong kế hoạch, sau đó mang theo công cụ đi theo.

Mấy người Thư Dư ngay từ đầu đi khá nhanh, nơi này mới chỉ là bên ngoài, chờ vào núi sâu mới là lúc cần phải cẩn thận.

Nhưng mà đi không bao lâu, Mạnh Duẫn Tranh lại bỗng nhiên ngừng lại, Thư Dư đi ở bên cạnh hắn, thấy thế cũng dừng lại bước chân, kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”

Những người khác đồng thời xoay đầu, Mã Lộc càng là cau mày nhìn chằm chằm Mạnh Duẫn Tranh, sợ hắn không đi nổi lại muốn nháo ra chuyện xấu gì.

Mạnh Duẫn Tranh hơi hơi nghiêng người, lúc này xác nhận, “Phía sau có người đang đi theo chúng ta.”

“Cái gì?”

Mọi người sửng sốt, dựng lỗ tai nghe một lát, cũng không có nghe được bất luận động tĩnh gì.

Nhưng Thư Dư cùng Triệu Tích đối với Mạnh Duẫn Tranh vẫn rất hiểu nhau, biết hắn nói có, vậy khẳng định là có.

“Bao nhiêu người?”

“Bốn.”

Thư Dư nhíu mày, bốn người? Thư Dư nghĩ đến đầu tiên chính là bốn người đội năm kia.

Lúc trước ở thôn trang mới vừa náo loạn ra mâu thuẫn, bây giờ đã muốn ngáng chân các nàng?

Mạnh Duẫn Tranh liếc mắt nhìn đám người Mã Lộc mặt lộ vẻ hoài nghi một cái, nói, “Các ngươi đi trước đi, ta đi giải quyết, lát nữa sẽ đuổi theo các ngươi.”

Thư Dư gật đầu một cái, “Vậy huynh cẩn thận một chút.”

Mạnh Duẫn Tranh quay đầu đi, Mã Lộc khẽ cắn môi, vội nói một câu, “Ta cùng đi qua nhìn xem.”

Rốt cuộc đã nhận của Triệu Tích nhiều gói thuốc như vậy, họ Mạnh kia nhìn yếu đuối mong manh, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện.

Kết quả vừa đuổi theo vài bước đã phát hiện Mạnh Duẫn Tranh không thấy đâu nữa.

Mã Lộc ngẩn người, còn tưởng rằng mình đi sai đường rồi, cũng may thanh âm phía trước vẫn còn, hắn vội vàng đuổi theo.

Nhưng đối phương cước trình quá nhanh, chờ đến khi hắn thở phì phò đuổi tới thì vừa lúc nhìn thấy Mạnh Duẫn Tranh một chân đang dẫm lên người dẫn đầu đội năm kia.

Mã Lộc, “……”

Trong tay Mạnh Duẫn Tranh bóp đầu một con rắn, ngước mắt nhìn qua Mã Lộc trên sườn núi.

Mã Lộc cả kinh, chạy nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, “Đây là……”

“Bọn họ muốn dùng rắn này hại các ngươi.”

Mã Lộc khóe miệng vừa kéo, người đội năm có phải cho rằng đội ba bọn họ cũng phế vật giống bọn hắn hay không?

Chỉ là……

Hắn khiếp sợ nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn chẳng những đã bắt lấy toàn bộ người đội năm, còn thuận tiện thẩm vấn mọi chuyện rõ ràng?

Hắn, lạc hậu thời gian dài như vậy?

Mạnh Duẫn Tranh bóp chết con rắn, ngay sau đó vỗ vỗ tay, “Đi thôi, trở về.”

Mã Lộc chỉ chỉ người đội năm nằm trên mặt đất, “Vậy xử lý bọn họ như thế nào?”

“Bọn họ hiện tại cả người đau nhức, ít nhất hai canh giờ nữa mới có sức lực xuống núi về nhà. Hôm nay không có thời gian xử lý bọn họ, sau này các ngươi lại nhìn mà làm.”

Mã Lộc gật đầu, biểu tình nghiêm túc, “Được, dư lại giao cho chúng ta.”

Hắn ánh mắt hơi lạnh, tiến lên hung hăng đạp mấy người một phát, sau đó đi theo phía sau Mạnh Duẫn Tranh lên núi.

Hai người một đường trầm mặc, Mạnh Duẫn Tranh không phải người thích nói chuyện, cùng Mã Lộc lại không thân, tự nhiên sẽ không mở miệng.

Mã Lộc thật ra lại vẫn luôn nghẹn, mắt thấy sắp cùng đội ngũ hội hợp, hắn rốt cuộc không nhịn nổi hỏi, “Mạnh công tử, ngươi, ngươi biết công phu?”

Mạnh Duẫn Tranh, “Ừ.”

Trời ạ, đây chính là lý do hắn bị nghẹn đến sắp chết.

Mạnh Duẫn Tranh thậm chí nhanh hơn bước chân, rất nhanh đã đuổi kịp mấy người Thư Dư.

Thư Dư thấy hắn trở về, sau khi đánh giá một phen phát hiện không có gì khác thường, yên lòng.