Tiếng người đội năm còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên đi tới một bóng người, cũng một phen đâm về phía hắn.
Dẫn đầu kia đột nhiên lui về phía sau hai bước, được người phía sau đỡ mới không đến nỗi té ngã.
Hắn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, “Ngươi làm cái gì?”
Mã Lộc mặt không biểu cảm, “Ai nha, không chú ý, có phải đâm đau hay không? Muốn kêu hai tiếng hay không nha?”
Mọi người ở đây, “……”
Thư Dư ‘ phốc ’ cười ra tiếng, đối với Mã Lộc giơ ngón tay cái lên.
Làm tốt lắm, thật đúng là một chữ cũng không vấp từ đầu chí cuối đều trả về.
Hơn nữa Mã Lộc đâm lực đạo có thể so với hắn còn lớn hơn.
Thấy sắc mặt dẫn đầu đội năm kia xanh mét không ngừng xoa bả vai sẽ biết, đáng đời.
Mã Lộc hỏi hắn, “Không cần kêu hai tiếng là muốn ta bồi tiền à?”
Dẫn đầu kia khi dễ cô nương như nhóm Thư Dư còn dám chứ đối với nhóm nam tử cao to cường tráng lại có thực lực như Mã Lộc, nháy mắt liền co vòi, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Chờ đến khi bọn họ đi xa, Mã Lộc mới hỏi Phương Hỉ Nguyệt, “Không có việc gì chứ?”
Người sau lắc đầu, “Cảm ơn.” Nàng thật không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ trực tiếp đi lên đối chọi cùng người đội năm.
Mã Lộc xua tay, “Hiện tại những người khác đều cho rằng các ngươi do đội ba chúng ta che chở, nếu như bị người khác khi dễ, còn không quan tâm, vật vứt cũng là mặt mũi đội ba chúng ta. Không cần cảm tạ, lát nữa vào núi xuất nhiều lực là được.”
“Được.”
Phương Hỉ Nguyệt gật đầu thật mạnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng.
Đoàn người lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, một đường tới chân núi.
Ai biết nơi đó thế nhưng có hai người đang chờ bọn họ, nhìn thấy Thư Dư, Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích vốn đang ngồi trên tảng đá đứng lên, hướng tới bọn họ nhìn qua.
Thư Dư cùng Mã Lộc giới thiệu, “Đây là huynh trưởng ta cùng bằng hữu của hắn.”
Mã Lộc khó hiểu, “Bọn họ……”
Thư Dư nói, “Bọn họ cùng chúng ta vào núi.”
Sắc mặt Mã Lộc trở nên không quá đẹp, những đội viên phía sau hắn cũng nhíu mày nói, “Này không tốt lắm đâu?”
Tuy đối phương là hai đại nam nhân, nhưng xem bọn họ bộ dáng văn nhược thư sinh, sợ không phải người kéo chân sau chứ?
Hơn nữa hai người kia cũng không phải phạm nhân, nếu như ở trong núi xảy ra chuyện, khả năng vẫn là bọn họ sai, phiền toái không ngừng.
Mã Lộc lắc lắc đầu, “Xin lỗi, ta không đồng ý bọn họ cùng chúng ta vào núi.”
Bọn họ đã từng cùng Thư Dư hợp tác qua, có ăn ý nhất định. Đây đột nhiên gia nhập hai nam tử xa lạ, tính tình lại là hoàn toàn không hiểu biết, ai biết trên đường có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không.
Thư Dư thấy người đội ba rất là bài xích, lập tức cười giải thích nói, “Các ngươi hiểu lầm rồi, bọn họ không phải cùng chúng ta đi đánh đại trùng, huynh trưởng ta bọn họ là vào núi hái thuốc, chỉ là đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường thôi.”
Hái thuốc??
Mã Lộc kinh ngạc nhìn về phía Triệu Tích, “Ngươi là đại phu??”
Một bên Phương Hỉ Nguyệt lập tức gật đầu nói, “Lộ đại phu y thuật rất cao minh, cha ta lúc trước bị trọng thương, chính là Lộ đại phu chữa trị, cha ta hiện tại đã có thể xuống giường, người cũng tinh thần rất nhiều.”
Nghe được ba chữ Lộ đại phu, Triệu Tích liền cảm thấy đau răng.
Hắn liếc mắt Mạnh Duẫn Tranh một cái, người sau cứ như cái gì cũng không nghe thấy, an tĩnh làm nền.
Nhưng mà Mã Lộc nghe Phương Hỉ Nguyệt nói xong, ánh mắt nhìn Triệu Tích liền thay đổi.
Hắn đã hỏi thăm qua tình huống Phương gia, sau khi Phương Hỉ Nguyệt vào núi đã hiển lộ ra