Phương Hỉ Nguyệt chỉ là khờ, lại không ngốc, nàng nghe ra ý trong lời nói của Thư Dư, biết cơ hội như vậy thập phần khó có được, nếu cứ bỏ lỡ như vậy, khả năng đều phải hối hận cả đời.
Nàng hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, “Ta hiểu được.”
Thư Dư liền không nói thêm nữa, hai người bước nhanh đuổi theo đội ngũ Mã Lộc, đi theo vào núi sâu.
Chờ buổi chiều đi săn trở về, Phương Hỉ Nguyệt cùng cha mẹ vừa nói như vậy, ngày hôm sau lại tới tìm Thư Dư đầy mặt vui mừng nói, “A Dư, có thể, cha mẹ ta đồng ý ta vào núi, ta thuyết phục bọn họ được rồi.”
Tuy quá trình hơi gian nan nhưng kết quả vẫn là như ý Phương Hỉ Nguyệt.
Hơn nữa bởi vì việc này, Phương phụ gọi hai người vào trong nhà, cùng các nàng nói một số những việc cần chú ý.
Hắn làm thợ săn đã nhiều năm, tuy chưa từng đánh hổ, nhưng đã từng gặp hai lần.
Sau khi gặp được hắn đều né tránh. Trong đó có một lần thậm chí kinh động tới lão hổ, thiếu chút nữa trở thành đồ ăn trong miệng lão hổ, là hắn cơ linh, hơn nữa lão hổ kia mới vừa cùng mãnh thú khác đánh nhau một hồi, trên người có thương tích, lúc này hắn mới chạy thoát đuộc.
Những cái này đều là kinh nghiệm, Phương phụ lần nữa dặn dò các nàng phải bảo vệ tính mạng của mình. Cứ cho là hắn ích kỷ cũng được, nếu như thật sự tới lúc bất lực thì cứ để cho đám nam tử như Mã Lộc kéo đi, các nàng nhanh chóng chạy trốn trước quan trọng hơn.
Thư Dư đều nhất nhất ghi nhớ, nghe theo Phương phụ dặn dò, lại chuẩn bị vài thứ.
Thời gian thoảng qua, rất nhanh đã đến năm ngày sau.
Sáng sớm Thư Dư đã ăn một bữa cơm no, đem nỏ tiễn cột chắc, tóc dùng khăn vải bao thành một búi, miễn cho bị nhánh cây móc trúng ảnh hưởng hành động.
Sau đó ra cửa, đi đến thôn trang trước.
Chuyện bọn Mã Lộc cùng Thư Dư muốn vào núi đánh hổ, ngoài bọn họ ra thì chỉ có người nhà của nhau biết.
Bởi vậy những đội ngũ đi săn khác ở thôn trang cũng không có cái gì khác thường.
À, không đúng, vẫn phải có.
Bọn họ hiện tại ánh mắt nhìn người hai đội Thư Dư cùng Mã Lộc phi thường không thích hợp, bởi vì trước đó vài ngày bọn họ muốn quen thuộc lẫn nhau, sau khi vào núi đều là cùng nhau hành động, cho nên ở trong mắt những người này, Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt, tựa hồ là leo lên cường đội Mã Lộc này rồi.
Đặc biệt là đội năm, biểu tình khi nhìn về phía các nàng phi thường tức giận.
Bọn họ vốn chướng mắt hai vị cô nương, sau lại phát hiện các nàng chẳng những có thể đánh được con mồi, thậm chí thu hoạch còn rất phong phú, lại nổi lên tâm tư, muốn đem các nàng nạp vào đội ngũ của mình.
Thứ nhất là bọn họ có thể trên mặt đi săn chiếm chút tiện nghi, thứ hai là có thể ở trên người cô nương chiếm chút tiện nghi.
Người đội năm nghĩ như vậy, cũng dự định làm như vậy.
Ai biết hai người Thư Dư động tác càng mau, ngày thứ ba đã cùng người đội ba lui tới cùng nhau. Người đội ba không nhiều lắm, nhưng đều là hảo thủ, cái này làm cho người đội năm thập phần kiêng kị, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đánh được con mồi một ngày so với một ngày lại phong phú hơn, lại không thể làm gì được.
Hiện giờ nhìn thấy người hai đội lại là cùng nhau ra cửa, người đội năm nhịn không được ‘ phi ’ một tiếng, “Đồ đê tiện.”
Bọn họ đi nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt thì cố ý đụng phải Phương Hỉ Nguyệt.
Thư Dư nhanh tay lẹ mắt đem người giữ chặt, “Không có việc gì chứ.”
Phương Hỉ Nguyệt lắc đầu, Thư Dư ngẩng đầu nhìn về phía dẫn đầu đội năm.
Dẫn đầu kia cà lơ phất phơ mở miệng, “Ai nha, không chú ý, có phải đâm đau hay không? Muốn kêu hai tiếng hay không nha?”
Phương Hỉ Nguyệt tức giận đến sắc mặt đỏ lên, Thư Dư nheo mắt lại, “Kêu hai tiếng thì không cần, ngươi nếu cảm thấy băn khoăn, có thể bồi tiền.”
“Ha? Bồi tiền? Ngươi đang làm…… A……”